[Thịt Mỡ Nhớ Nhung]
Tại Sao Chúng Ta Cứ Mãi Tiêu Cực?
![]() |
Tại Sao Chúng Ta Cứ Mãi Tiêu Cực? |
Trước khi nói về cái sự thật buồn thui lủi này hãy chu du chút chút đã. Cùng nhau ghé thăm mấy ông anh bà chị tối cổ của chúng ta.
Ở đây mấy ông anh tối cổ sẽ vác giáo mà săn hươu nai, còn mấy em hổ răng kiếm thì săn mấy ổng. Hươu nai nào cũng thế, hổ răng kiếm nào cũng vậy. Họ cứ xoay vòng vòng với trò chơi sinh tồn.
Một ngày đẹp trời nào đấy, có hình bóng xa xa xuất hiện. Với suy nghĩ tích cực trời ban ông anh tối cổ nọ hồ hởi vác giáo đến, chắc mẩn đây là một con nai vàng ngơ ngác nào đó. Nhưng rồi ông ý nhận ra là: "Oh, hóa ra không có con nai nào cả, chỉ có mỗi một con hổ răng kiếm thôi!".
Vậy là sự tích cực ấy đã lấp đầy cái bụng của con hổ răng kiếm kia.
Trái lại, mấy "đồng nghiệp" đi săn nai cùng thì toàn là lũ nhát cáy, lo trên sợ dưới nên không có liều lĩnh như thế. Họ cứ lẩn lẹ đi cho an toàn. Họ sống.
Rồi thì, một ông anh khác, gã này cũng suy nghĩ tích cực ra trò. Khi mà những người anh em đã tìm được bạn tình tiềm năng của mình và thực hiện cái nghĩa vụ cao cả là duy trì nòi giống thì gã lại nhởn nhơ nghĩ rằng: "Gái gú thì có thiếu gì cho cam, sao cứ phải xoắn xít tít mù lên cơ chứ?". Vậy là những bà chị tối cổ độc thân cứ lần lượt không còn độc thân nữa. Đến khi gã muốn thì cơ hội đã qua. Gã đã không thể nào có con truyền cháu nối cho được. Gen "tích cực" của gã bị thất truyền.
Trong thời kì mà, điều kiện tự nhiên là vô cùng khắc nghiệt, những cá nhân với tư duy tích cực dần bị lép vế. Hoặc là làm mồi cho hổ, hoặc là không có bạn tình, đôi khi là nghĩ tích cực nên chẳng thèm lo lắng đến việc nuôi béo bản thân chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá và khan hiếm thức ăn. Họ cứ dần bị tạo hóa đào thải. Những kẻ tiêu cực lại là những người tồn tại. Tạo hóa và chọn lọc tự nhiên không quan tâm việc chúng ta có sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn hay không? Nó chỉ quan tâm chúng ta có tồn tại hay không.
Kết quả là quá trình tiến hóa đã lập trình bộ não để luôn chú trọng hóa những mối nguy hiểm, nhạy cảm với các yếu tố tiêu cực và lu mờ đi những cái nhìn tích cực về cuộc sống. Sau cả ti tỉ năm tiến hóa như thế, chúng ta - con cháu của tổ tiên xa xôi thừa hưởng bộ não luôn biết cách thổi phồng những nguy hiểm tiềm tàng hơn là tối ưu hóa lợi ích của những cơ hội trong tương lai.
Giờ thì bạn đã biết tại sao hầu hết chúng ta luôn bị hấp dẫn bởi những tin tức giật gân (chém, giết...) rồi đấy. Bộ não luôn chú ý nhiều hơn đến những yếu tố có tính chất tiêu cực và nguy hiểm thay vì những điều hay ho như là tiệm ăn này vậy.
Một gã vui tính nào đó thò tay vào ổ điện. Và bùm! Gã co vòi lại. Từ đó về sau thì chẳng bao giờ có hành động tương tự như thế nữa.
Bộ não chúng ta sẽ cẩn thận lưu giữ kí ức đáng sợ ấy vào bộ nhớ. Và khi có dấu hiệu tương tự xuất hiện, nó sẽ lôi mớ kí ức đó ra mà dằn mặt, nhắc nhở đừng bao giờ lặp lại điều này.
Cơ chế này hoàn toàn tốt. Nó giúp ta lánh xa những nguy hiểm, cảnh giác với những thông tin tiêu cực và hơn hết là để đảm bảo sự sinh tồn.
Thật không may, cơ chế này không mấy hữu ích với cảm xúc và các quyết định. Đặc biệt là khi chúng ta đã không còn sống trong điều kiện khắc nghiệt như tổ tiên nữa thì điều này lại càng thể hiện ra nhiều nhược điểm.
Bạn trễ hẹn với cô người yêu và rồi cô ấy, với cái bản năng thừa hưởng của tổ tiên xa xôi kia sẽ ghim chặt cảm xúc bực bội vì phải chờ đợi vào bộ não. Và rằng, bạn cần phải hối lỗi tới 5, 6 lần sau ấy mới có thể làm lành cho được.
Nó giống như là, một lần bạn bị tổn thương sau sự việc tiêu cực nào đấy, bạn sẽ nhớ nó mãi về sau này.
Hay như ai đó vừa đăng một bức hình lung linh với cả đống lời bình luận yêu thương nhưng chỉ một tên hater nào đó xuất hiện và để lại 1 một lời chê bai. Người này sẽ nhớ đến nó cả ngày. "Ôi thôi! Cuộc đời tôi nó cứ bị buồn ơi là dầu ấy!"
Và rồi, bạn và tôi, chúng ta chẳng thể nào thoát ra khỏi mớ bòng bong của những cảm xúc tiêu cực, stress lo âu, mất niềm tin vào tương lai....
Hầy, bộ não đúng là cổ lỗ và lạc hậu quá đi. Nó lúc nào cũng quanh quanh quẩn quẩn mấy chuyện tiêu cực và buồn chán. Đời còn có cả ti tỉ niềm vui cơ mà!
Tôi có một câu chuyện thế này:
Nếu bạn có 86400$ và lỡ bị trộm mất vài tờ lẻ. Như là bị móc mất năm bảy đô gì đó, bạn sẽ phản ứng thế nào? Hề hề cho qua, "tui giàu thế này cơ mà, suy nghĩ gì cho mệt!". Hay là, "có phải tiêu tốn hết số tiền còn lại, mình cũng sẽ tìm ra bằng được những đồng tiền bị mất"?
Câu trả lời khá là dễ dàng. Sao phải vì dăm ba đồng bạc lẻ mà làm rối tung lên cơ chứ? Hầu hết mọi người đều chọn cách thứ nhất cả. Cơ mà đây là một suy luận vô cùng lý trí và.....sách vở nữa. Thực tế câu trả lời thường là:
- Tôi bị mất tận 7$ rồi, không thể nào dung thứ cho tên trộm này được. Có tiêu hết số tiền thì cũng phải tìm ra hắn.
Bạn cứ thử nghĩ mà xem! Mỗi chúng ta đều có 86400 giây mỗi ngày. Nhưng chỉ cần 1 sự việc bé xí xi thôi, như là, bị một lời chê, mẹ mắng, bị nói xấu.....vân vân và mây mây. Ta lại sẵn sàng hi sinh cả ngày còn lại để mà bồi đắp thêm cái sự việc tiêu cực kia. Điều này có khác nào nướng hơn 80 nghìn đô để mà tìm ra vài đô lẻ bị mất.
Tôi so sánh thế này không có được chính xác đâu. Một sự việc tiêu cực thì không như là vài đô bị mất. Nhưng hãy hiểu là. Bộ não của chúng ta, nó đúng là dở hơi quá đi! Bạn đừng có mà buồn vu vơ vi điều ấy. Nó lúc nào mà chả thế. Khi cảm thấy buồn hay lo lắng quá hãy nhắc nhở bản thân là: Bộ não lại thổi phồng mọi thứ lên rồi! Sau đó thì gặm nhấm những niềm vui nho nhỏ ý nghĩa khác. Giống như tôi đây này. Cứ lặng lẽ gặm cho hết niềm vui cùng với gói mì tôm mà tỉm tỉm cười cái đã.
Và đứa bạn thân sẽ hóng là: "Mày dở hơi hay sao mà lúc nào cũng thấy tủm tìm cười"
![]() |
Nay 20/10 Dành tặng các bạn nữ 1 lời chúc!!!! |
Chúc Quý Khách Ngon Miệng!
____________________
Youtube: Tại Đây!
Fanpage: Tại Đây!
Xem thêm các nội dung khác cùng chủ đề: Nhận Thức, Xàm Xí, Vấn Đề Thường Gặp