4 Cách Nhận Biết Nói Dối Thông Qua Lời Nói
"Một công nghệ với tên gọi: phân tích ngôn ngữ đã xác định được 4 mẫu thường gặp trong việc phát hiện những lời nói dối."
Tại Sao Chúng Ta Nói Dối
Mỗi ngày, chúng ta nghe từ 10 đến 20 lời nói dối. Để ngăn chặn điều này, lịch sử đã dành phần lớn thời gian tìm ra cách phát hiện chúng. Bắt đầu từ phương pháp cực đoan thời trung cổ là tra tấn. Ngày nay, chúng ta sử lại sử dụng những cỗ máy tiên tiến hơn như: kiểm tra huyết áp và hơi thở, phân tích mức độ căng thẳng của giọng nói, theo dõi cử động mắt, quét sóng não và cả những máy điện não đồ 400 pound. Dù vậy, một lời nói dối khi có đủ thời gian chuẩn bị đểu dễ dàng qua mặt tất cả các loại máy móc. Và cho đến nay, vẫn chưa có bất kỳ thiết bị nào đủ tin cậy để sử dụng tại tòa. Liệu vấn đề có nằm ở công nghệ? Hay chúng ta nên để tâm đến những thay đổi sinh học mà lời nói dối tạo ra?
![]() |
Phát Hiện Nói Dối |
Hãy bắt đầu với câu hỏi: Làm thế nào để bạn nhận biết một người nói dối?
Nếu bạn giống tôi và hầu hết mọi người, câu trả lời đầu tiên sẽ là: “Kẻ nói dối không giao tiếp bằng mắt”.
Câu trả lời này giống với 70% những người được hỏi trong một cuộc khảo sát với 2.520 người trưởng thành đến từ 63 quốc gia. Ngoài ra họ còn liệt kê các dấu hiệu khác như: bồn chồn, lo lắng và lan man.
Ý tưởng này không hẳn là mới.Trên thực tế, Darwin đã đề xuất nó: “Một người đàn ông khi tức giận vừa phải, hoặc ngay cả khi tức giận, có thể chỉ huy các chuyển động của cơ thể mình, nhưng… những cơ trên khuôn mặt ít tuân theo ý muốn nhất, đôi khi sẽ phản bội một chút và qua đi. cảm xúc."
Ở mức độ tâm lý, chúng ta nói dối để vẽ nên bức tranh tốt đẹp hơn về bản thân. Ta sử dụng khả năng tưởng tượng để kết nối với hình mẫu mà mình mơ ước trở thành thay vì thừa nhận bản thân ở hiện tại. Nhưng, trong khi bộ não đang bận mơ tưởng, nó để lộ ra rất nhiều dấu hiệu.
Khi giao tiếp, khả năng của lý trí chỉ điều khiển khoảng 5% biểu hiện nhận thức, 95% còn lại xảy ra một cách hoàn toàn vô thức. Chúng ta không có đủ trí tuệ để quản lý tất cả mà không để xảy ra sai sót. Nói dối và những sơ hở luôn đi đôi với nhau. Điều đó gợi ý rằng tạo ra một câu chuyện giả về bản thân luôn dẫn đến việc sử dụng một khuôn mẫu ngôn ngữ khác so với thông thường. Một công nghệ với tên gọi: phân tích ngôn ngữ đã xác định được 4 mẫu thường gặp trong việc phát hiện những lời nói dối.
4 Cách Nhận Biết Nói Dối Thông Qua Lời Nói
1. Đầu tiên,họ tránh nói về chính mình khi tạo ra một lời nói dối. Họ viết hoặc nói nhiều hơn về người khác, thường dùng đến ngôi thứ ba để tạo khoảng cách và phân biệt bản thân với lời nói dối của mình.
Chuyến đi đó khá vui. (Thay vì: Chuyến đi của tôi khá vui)
Cô không nhắn tin! (Thay vì: Anh không nhắn tin với cô ấy!)
Đường tắc quá nên mới đến muộn. (Thay vì: Em bị tắc đường.)
Anh ta chỉ là bạn. (Thay vì: Em với anh ấy là bạn).
Đầu tư đi, nó sẽ giúp bạn thu về 50tr mỗi tháng. (Thay vì: Tôi đã thu về 50tr mỗi tháng với dự án đó).
Khi người đối diện hạn chế sử dụng ngôi thứ nhất, hãy bật chế độ đề phòng lên!
Ví dụ: Một lời nói dối có dạng như, "Xin lỗi, chiếc điện thoại ngu ngốc của tôi hết pin. Tôi ghét điều đó."
Hoặc như một ví dụ khác:
Một người đi chơi với một cô gái khác và bị người yêu nghi ngờ.
Anh ta thường sẽ phủ định lời buộc tội của cô gái. Điều này giúp cho lời nói dối trở nên an toàn hơn so với việc bịa ra một sự việc cụ thể. Bởi vì khi bịa ra một sự việc cụ thể, anh ta sẽ phải tiếp tục bịa ra những chi tiết cho câu chuyện đó. Điều này dẫn anh ta đến việc dễ bị bại lộ do các chi tiết có thể mâu thuẫn hoặc cô gái có thể kiểm chứng được những chi tiết kia.
Nếu anh ta nói tối qua anh ấy ở nhà chơi game và không đi đâu cả. Cô gái có thể đặt các câu hỏi như: Chơi game gì? Chơi đến mấy giờ? Với ai? Có thể show ra lịch sử chơi game trên máy không? …
Điều này đưa chàng trai vào một chuỗi những rắc rối và dễ bị bại lộ.
Thay vì thế anh ta chỉ cần phủ định lời buộc tội và không đưa ra thêm thông tin. Cách này đảm bảo lời nói của anh ta an toàn hơn.
3. Tiếp theo, người nói dối thường tránh miêu tả cảm xúc. Đơn giản bời vì họ không có cảm xúc thật để miêu tả. Thay vào đó họ sử dụng những từ chung chung để diễn tả lại sự việc.
“Hôm qua đi chơi vui dã man con ngan” người nói dối lại miêu tả cảm xúc một cách hời hợt và chung chung: “Hôm qua cũng vui” hoặc “Cũng được”.
Tương tự như thế, một người mất tiền vì nghịch ngu sẽ có những cảm xúc mạnh và cụ thể: “Cay thật, mất mẹ nó 3 lít ngu. Nghĩ mà ức” - kiểu kiểu thế. (Mình cũng đang bịa ra nên cảm xúc không thật lắm :P)
Nhưng nếu đó là nói dối, họ sẽ không có những cảm xúc như thế để diễn tả. Thay vào đó họ lại nói: “Ukm. mất ba chăm”.
Nói chung, khi một người miêu tả cảm xúc thật, họ sẽ diễn tả nó chi tiết và diễn biến. Còn với một lời nói dối, nó sẽ chung chung và không cụ thể.
4. Cuối cùng, để miêu tả một vấn đề đơn giản, lời nói dối lại có khuynh hướng sử dụng câu dài với cấu trúc phức tạp và không thích hợp nhưng nghe có vẻ có căn cứ.
Thay vì đưa ra thông tin một cách ngắn gọn. Họ chú trọng vào việc diễn giải nó và thêm bớt các chi tiết để câu chuyện nghe logic hơn.
Bạn hãy thử xem sét ví dụ sau. Trong hai câu thì câu nào có khả năng nói dối nhiều hơn.
1: Em ngủ quên nên đến muộn.
2: Hôm qua nhà em mất điện mà điện thoại lại hết pin nên sáng nay em không có báo thức. Em ngủ quên mất luôn.
Câu thứ hai có vẻ thật hơn. Nhưng nhìn nhận 1 cách logic bạn sẽ thấy khả năng “mất điện dẫn đến không có báo thức” chỉ là một trường hợp nhỏ trong rất nhiều lý do dẫn đến việc “ngủ quên”. Chính vì thế mà câu thứ nhất đáng tin hơn, do nó có nhiều trường hợp xảy ra hơn.
Suy cho cùng, một người nói thật thì không cần phải phân bua hay cố gắng giải thích câu chuyện của mình làm gì.
Ví Dụ Thực Tế:
Chúng ta hãy áp dụng phương pháp phân tích ngôn ngữ ở trên vào một vào một tình huống cụ thể với nhà vô địch 7 lần của Tour de France - Lance Armstrong. Trong một bài phỏng vấn năm 2005 - khi phủ nhận việc sử dụng chất kích thích, anh ta đã sử dụng các đại từ nhiều hơn 75% so với một bài phỏng vấn khác năm 2013 - khi thừa nhận hành vi này.
Hãy chú ý vào lời nói của anh ta vào năm 2005 - khi phủ nhận sử dụng chất kích thích.
- OK, bạn biết đó, một gã ở Pháp, trong một phòng thí nghiệm tại Paris mở mẫu thử của bạn ra, là Jean-Francis, và gã kiểm tra nó.
Trong lời phủ nhận của mình, Armstrong miêu tả một hoàn cảnh giả định tập trung vào một đối tượng khác, và hoàn cảnh đó hoàn toàn không liên quan đến bản thân. Ngược lại, trong lời thú nhận, anh ta làm chủ tình thế, đào sâu vào cảm xúc và động cơ cá nhân.
Ngôn ngữ chỉ là một trong số các dấu hiệu của lời nói dối. Sự thật luôn được thể hiện qua việc thống nhất giữa lời nói và cử chỉ. Nó bắt nguồn từ niềm tin vào câu chuyện của mình. Hay nói cách khác, khi không tin câu chuyện của bản thân, ta không thật sự còn là chính mình.
_______________________
P/s: Bạn chỉ có thể nói dối một cách hoàn hảo khi bạn thật sự tin vào câu chuyện mà mình bịa ra.
Chúc Quý Khách Ngon Miệng!
____________________